Khó có thể rời xa
Khi 13 tuổi, tôi đã thích một cậu con trai, và cảm xúc đó kéo dài đến năm 17 tuổi. Cuối cùng, anh cũng yêu tôi, tình cảm của anh ngày càng sâu đậm. Dù chúng tôi trải qua nhiều thăng trầm, tôi vẫn mơ về một tương lai tươi đẹp bên anh. Tuy nhiên, có lúc tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn trong mối quan hệ này mà không thể lý giải. Khi đi du học, những khó khăn khiến tôi chán nản, nhưng anh luôn động viên tôi, giúp tôi cảm thấy được yêu thương. Dù vậy, cảm giác mơ hồ về mối quan hệ vẫn không biến mất, mặc cho tôi khẳng định mình yêu anh sau 5 năm. Tôi không tin vào duyên số cho đến khi một ngày, tôi tìm ra câu trả lời cho những cảm giác bí ẩn đó.
Trong ngày khai trường, giữa đám đông du học sinh, tôi bất chợt chú ý đến một chàng trai mặc áo trắng. Tôi không biết anh là ai, nhưng cảm giác lạ lùng ấy đã dẫn dắt số phận của tôi. Sau một tháng, tôi phát hiện anh sống gần tôi, nhưng mọi hy vọng tan vỡ khi biết anh đã có bạn gái. Dù đau khổ vì tình cảm không đúng chỗ, tôi cũng quyết định chia tay người yêu ở quê nhà. Tôi đã trở thành người thứ ba trong mối quan hệ của anh và bạn gái, và để thu hút sự chú ý của anh, tôi cố gắng học tập thật giỏi.
Tôi in bài cho nhóm và không quên đưa tận tay anh. Tôi đã giả vờ mất chìa khóa phòng để anh đưa tôi lên phòng anh, tin rằng anh sẽ là người đàn ông tốt và sẽ thích tôi sau đêm đó. Tuy nhiên, anh không có hành động gì với tôi, chỉ tìm cách giúp tôi tìm chỗ ngủ nhờ. Sau hôm đó, tôi thường nấu ăn để mời anh, mặc dù tôi không biết nấu nướng. Chỉ trong gần 20 ngày, tôi đã dành trọn tình cảm cho anh, dù biết anh có người yêu. Anh không rời bỏ tôi nhưng luôn mang tâm trạng nặng nề, khiến tôi cảm thấy bất an. Tôi chỉ mong thời gian có thể kéo anh lại gần hơn.
Dù thế nào, đó cũng là thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi, khi được anh bảo vệ và yêu thương như bảo bối. Ngoài gia đình, không ai đối xử tốt với tôi như anh, giúp tôi ngày càng xinh đẹp hơn. Nhưng khi tôi thông báo có thai, anh không phản ứng như tôi mong đợi, khiến tôi lo lắng. Anh trở nên cáu kỉnh, thậm chí rời đi nửa ngày mà không liên lạc. Cuối cùng, anh gửi email hỏi tôi có giữ em bé không. Từ đó, trái tim tôi tan vỡ, áp lực từ gia đình buộc tôi phải bỏ thai, khiến tôi rơi vào địa ngục. Dù có cố gắng bảo vệ, nhưng thai nhi vẫn không giữ được. Sau khi mất đi, anh lại đối xử tốt hơn với tôi khi biết tôi không muốn bỏ thai.
Tôi cảm thấy như một người khác, không ăn uống được và mất ngủ không ngừng, khó kiểm soát cảm xúc, mỗi khi nhìn thấy em bé lại nhớ con mình. Ba tháng sau khi về nước để nghỉ ngơi, anh bất ngờ chia tay và trở về với người yêu cũ, không quay lại Anh quốc. Anh bỏ rơi tôi giữa những ám ảnh quá khứ, không hề quan tâm. Tôi ngày càng yếu đi, sức khỏe sa sút, trí nhớ kém, thuốc thang cũng không giúp được gì. Tôi cười cho số phận mình và những nông nổi trước đây, tự hỏi liệu mình có sai lầm gì để phải chịu đựng như vậy. Dù vậy, tôi không hối hận, nếu có thể quay lại, tôi vẫn chọn bên anh, mặc cho những lần anh rời xa. Tôi vẫn nhớ con mình rất nhiều, nó đã có tên và vị trí trong hàng trăm đứa trẻ bất hạnh ở nhà thờ nơi tôi sống.
Tôi đã cho mình nhiều cơ hội để bắt đầu lại, nhưng trái tim tôi vẫn thuộc về anh, người ở xa nửa vòng trái đất. Đã lâu rồi anh bỏ rơi tôi, và tôi vẫn không hiểu anh thực sự là người như thế nào và liệu anh có bao giờ thật sự yêu tôi.




Source: https://afamily.vn/tam-su/khong-the-buong-tay-20111128122412342.chn